Lời hoài niệm ân sư của Pháp tử Thích Tuệ Phước ghi nhớ công hạnh sâu dày của Hòa thượng Tôn Sư thượng Minh hạ Trí

Thứ tư, 24/08/2022, 06:40 GMT+7

CẢM NIỆM ÂN SƯ

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật

Kính bạch Giác linh Ân Sư!

Chúng con vẫn biết tất cả vạn pháp đều vô thường, giả tạm, nhưng chúng con không làm sao tránh khỏi ngậm ngùi xúc động nhớ thương suốt bao năm dài đã vắng bóng Ân sư, một sự mất mát vô cùng to lớn đối với huynh đệ và hàng Phật tử chúng con. Hướng về húy nhật lần thứ 10 của Ân Sư, giờ này, đệ tử chúng con ngưỡng vọng về tổ đình Bửu Hưng và Phước Lâm hoài niệm ân đức cao vời của Ân Sư, nguyện giác linh Ân Sư thùy từ chứng minh tấm lòng chí thành của người đệ tử ở nơi xa xôi có đôi dòng cảm niệm hướng về Ân Sư bằng tất cả sự thành kính.

Ngưỡng bạch Giác linh Thầy!

Người nằm xuống cho nghìn thu vắng bóng,

Nhưng hình hài vẫn lồng lộng giữa hư không

Hơn mười năm qua nhục thân của Thầy nhập vào bảo tháp, nhưng hình ảnh thân giáo và công hạnh tu tập của Thầy vẫn hiện hữu trong tâm trí của tất cả chúng con. Quả thật, năm mươi hai năm Thầy hiện diện giữa cõi đời như một vì sao sáng, hơn ba mươi hai năm nơi vùng đất Sa Đéc - Đồng Tháp và Cai Lậy - Tiền Giang, nơi Tổ đình thiêng liêng Bửu Hưng - Phước Lâm. Thầy đã làm Tổ ấn Trùng Quang, rừng thiền hoa nở, hương giới đức bay xa. Thầy như là cây đại thọ, là chỗ dựa vững chắc cho hàng đệ tử chúng con nơi chốn Tổ cũng như Phật tử xa gần nương tựa tu tập. Nhưng tưởng Thầy sẽ trụ thế lâu hơn để làm lợi ích cho chúng sanh, nào ngờ đâu, Thầy đã thuận thế vô thường, an nhiên thị tịch quá vội vàng làm cho chúng con hụt hẫn chơi vơi giữa dòng đời đầy giông bão.

 

Ngưỡng bạch Giác linh Thầy!

Dù viết vạn lời ca tán thán

Cũng chỉ là gió thoảng bên hiên

Kể sao hết chân tình sâu nặng

Thầy hiện hữu vĩ đại như bóng cha hiền

Thầy đã sống một cuộc đời khiêm cung, giản dị với lòng từ bi ban rãi khắp mọi nơi, đã thắp sáng vạn tấm lòng không chỉ chúng con mà còn cả những ai có nhân duyên được gặp Thầy. Nhớ ngày nào Tổ đình Bửu Hưng bị hư dột, thầy trò nằm co ro ỏ góc thờ linh, những giọt mưa rơi nặng hạt, thầy trăn trở suốt đêm không sao an giấc được, ngã lưng chỉ một tí thôi thầy phải dậy thắp đèn soạn giáo án để đến lớp dạy cho Tăng - Ni. Ngọn đèn dầu leo lét trong đêm tối bảo giông, Thầy đã thắp sáng ánh đèn trí tuệ cho hàng hậu học chúng con trong đêm vô minh mịt mờ của ngũ dục. Cuộc sống tu hành của Thầy quá nhiều chật dật và cơ cực, dù tương rau đạm bạc qua ngày nhưng vẫn bền bỉ với thời gian. Thầy vất vả gian nan khổ cực rất nhiều từ việc chùa cho đến việc giảng dạy và việc Giáo hội chưa hề có được thời giờ rảnh rang. Thầy đi sớm về khuya không ngại nắng mưa sương gió, xa gần chẳng quản, chướng ngại không màng. Ấy vậy mà Thầy vẫn hoan hỷ từ hòa say mê gieo mầm trí tuệ, đức từ của Thầy lan tỏa làm mát dịu tâm con. Thời tuổi trẻ của chúng con có biết bao kỷ niệm thân thương ở Thầy. Có những lần con sơ xuất khiến Thầy phải rầy la quở trách, nhưng sau đó Thầy đã ân cần chỉ dạy cho con những điều hay lẽ phải để xoa dịu tâm con. Thậm chí Thầy còn nhỏ nhẹ cân nhắc chúng con “Hãy xem Thầy như người anh dìu dắt những đứa em khờ dạy mới chập chững bước vào đạo mà thôi”! Thầy gần gủi thân tình như thế nên chúng con cũng cảm thấy thân thiện và ấm áp vô cùng. Rồi dòng thời gian qua mau, chúng con ngày một trưởng thành hơn thì sức khỏe của Thầy ngày một yếu dần đi. Sóng gió cuộc đời chập chùng nguy hiểm mà Thầy vẫn vững tay chèo chống, cưu mang dìu dắt và dạy dỗ chúng con cho đến ngày thành nhân chi mỹ.

Nói sao cho hết, nói mấy cho vừa

Ơn Thầy sâu nặng con chưa đáp đền

Biển đời ghềnh thác chông chênh

Đôi khi con sợ mình quên lạc đường.”

 

Kính bạch Giác linh Thầy!

Con còn nhớ rằng: mỗi khi đi công tác Phật sự hay đi giảng về, Thầy thường hay dạo quanh khắp chùa để chăm nom cây kiểng, quét rác nhổ cỏ lúc nào chùa cũng sạch bóng, nhang đèn hoa trái cúng Phật luôn tươm tất. Thầy có hạnh bố thí cúng dường trùng hưng Tam Bảo, dù đi bất cứ nơi nào thấy chùa chiền hư nát, Thầy kêu gọi Phật tử phát tâm kẻ ít người nhiều. Chùa An Hòa chúng con tuy ở xa mà Thầy cũng lặn lội ra thăm và động viên nhắc nhở. Lúc đó, Chánh điện còn chật hẹp, chưa có chỗ thờ Tổ - thờ linh trang nghiêm. Thầy xót xa mong con sớm có điều kiện hoàn thành, nếu khi nào xây dựng thì Thầy trợ duyên một nửa. Tâm nguyện ấy giờ đây đâu còn nữa, con đang còn giữa dòng nước xoáy mà thầy đã vội ra đi. Trách cho con kém phước kém duyên, sớm xa Thầy bơ vơ không ai nương tựa. Con nhớ mãi ngày con được bổ nhiệm, sức khỏe của Thầy đã rất yếu. Vậy mà!!! Thầy đã quang lâm chứng minh chúc mừng con rồi chỉ dạy, sống hết lòng vì đạo vì chúng sanh. Câu nói “Khéo ăn không bằng ý ở” của Thầy con đã để nằm lòng từ đó tới nay. Con nhớ rất rõ, suốt cả đêm đó Thầy đi quanh chùa dù đêm đông giá rét, con thỉnh Thầy vào nghỉ vì sợ cảm lạnh do thời tiết khắt nghiệt. Thầy bảo con rằng "Để cho Thầy đi cho thoài mái, vì lần này ra đây biết bao giờ Thầy mới ra được nữa." Lúc đó, thấy Thầy vui mà lòng con cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Nhưng con không ngờ đó là lời nói sau cùng và cũng là lần cuối cùng con không được đón Thầy vĩnh viễn.

Kính bạch Giác linh Thầy! Thầy luôn ân cần dạy dỗ và khuyến tấn huynh đệ chúng con cần phải thương yêu, hòa hợp với nhau, biết kính trên nhường dưới, hổ trợ nhau trên bước đường tu nhân học Phật. Bao lời Thầy dạy vẫn còn vang vọng trong lòng chúng con, nụ cười của Thầy vẫn còn tươi trên Di ảnh, hai Tổ đình và chúng đệ tử vẫn còn đây, nhưng hỡi ôi! Thầy đã ra đi và ra đi mãi mãi.

Mùa Đông cây cối ưu sầu,

Chúng con hụt hẫng giữa dòng bơ vơ”.

Rồi mùa Xuân đến, mùa hạ về, chúng con đâu còn mừng khánh tuế để nghe lời dạy bảo của Thầy. Cảnh vật còn đây, chùa xưa còn đó mà người đã biền biệt sơn khê. Có còn chăng chỉ là cái thất trống vắng tịch liêu với Di ảnh bạc màu bên làn khói hương trầm phản phất mà thôi.

Bạch Thầy! Mỗi lần nhìn lên di ảnh của Thầy là lòng chúng con không sao ngăn được dòng cảm xúc. Cuộc đời còn đầy giông tố sao Thầy lại vội vả ra đi để chúng con bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời khổ lụy. Cái thuở ban đầu hàn vi lam lủ, chòi tranh vách đất, tương rau đạm bạc, nhưng mà sao cái tình Thầy trò vẫn chất ngất mênh mông. Giờ đây, chốn Tổ đã được trang nghiêm, huynh đệ chúng con đều thành đạt, sao Thầy vội vàng ra đi mãi mãi để không gian thương nhớ đã phủ kín một trời tiếc nuối vậy thưa Thầy?

Ngưỡng bạch Giác linh Thầy!

Trong giờ phút thiêng liêng này, đệ tử xin phủ phục trước Di ảnh Thầy, thành tâm sám hối những lỗi lầm mà trước đây đã vô tình hay cố ý gây ra, do tuổi trẻ vô minh mà mãi theo đuổi nghiệp trần, chạy theo ngũ dục của thế gian, không tinh tấn tu tập làm cho Thầy phải Phật ý, phiền lòng. Thậm chí, những ngày sức khỏe của Thầy ngày càng mỏi mòn mà con mãi lo nghiệp bút nghiêng, lo những việc riêng tư, cá nhân mà không sớm hôm hầu cận bên Thầy. Giờ này, muốn lo mà đâu còn cơ hội để lo nữa. Những điều sơ sót đó con xin tha thiết sám hối. Ngưỡng mong Giác linh Thầy từ bi hoan hỷ, tha thứ cho những lỗi lầm không đáng của tuổi trẻ si mê.

Thầy nay nhục thể không còn

Danh thơm vẫn ở trần gian muôn đời

Pháp thân sáng mãi tuyệt vời

Chiếu soi pháp giới rạng ngời chân như .

Vô thường giữa dòng bất diệt, thân Tứ đại đã không còn, nhưng công đức và sự nghiệp của Thầy đối với Đạo pháp và Dân tộc vẫn sáng mãi trong lòng chúng con cũng như Tăng Ni Phật tử xa gần. Hạnh nguyện làm tốt đạo đẹp đời giữa lòng nhân thế của Thầy, vẫn mãi ngời sáng với không gian vô cùng thời gian vô tận. Cả cuộc đời Thầy tận tụy với sứ mệnh “Tác Như Lai sứ, hành Như Lai sự”, có những lúc Phật sự đa đoan nhưng Thầy vẫn nở nụ cười hoan hỷ. Chúng con nguyện noi theo gương sáng của Thầy để làm hành trang trên bước đường tu tập.

Bạch Giác linh Thầy! Chúng con biết mình còn kém đức thiếu tài trong khi Phật sự quá nhiều và nhu cầu tâm linh của hàng Phật tử thì quá cao, cúi xin Giác linh Thầy gia hộ cho huynh đệ chúng con đầy đủ tâm lực, trí lực, đạo lực trên bước đường tu tập. Chúng con kính nguyện sẽ mãi giữ gìn và phát triển và đạo nghiệp Tôn Sư đã để lại. Huynh đệ chúng con dù ở bất cứ nơi nào cũng luôn hướng về chốn Tổ, nơi Thầy đã xả báo thân, nguyện sống hòa hợp và làm theo tấm gương ngời sáng của Thầy mãi mãi.

Trên đài Liên trì vô sanh bất diệt

Pháp thân Thầy hiện hữu khắp muôn phương

Nơi bảo tháp tôn nghiêm an tịnh

Thân tứ đại của Thầy hòa vào vũ trụ mênh mông.

Nhưng nét vàng son Thầy đã để lại, sẽ sáng mãi trong lòng pháp lữ cùng dân tộc, quê hương. Kính nguyện Giác linh Thầy không quên đại nguyện, tái hiện Ta bà, rộng chuyển pháp luân, rạng ngời chánh pháp, bạt độ quần mê. Chúng con thành kính thắp lên ngọn đèn hoài niệm khơi nguồn trí tuệ vô biên mà Phật - Tổ truyền đăng tục diệm, tiếp dẫn hậu lai muôn đời rạng rỡ Tổ tông, làm cho mạng mạch Phật pháp trường lưu bất tận.

Nam mô Phước Lâm - Bửu Hưng đường thượng Tự Lâm Tế Chánh Tông, tứ thập tứ thế húy Nguyên Đạo, hiệu Lãng Thông, tự Tắc Trí thượng Minh hạ Trí Nguyễn Công Hòa Thượng chi Giác Linh.

Ý kiến bạn đọc